Cánh buồn bỗng thành cánh diều vi vút

Muốn viết một entry. Ngày dẫu không bận bịu nhưng bao nhiêu thời gian cứ như bị hút hết vào một vòng xoáy vô hình, đến nửa đêm lại uể oải than: mệt quá chời!

Cuối thu, nắng vàng ấm áp trên làn da, gió mát rượi thổi tung mái tóc, choàng qua vai .. cả năm đẹp nhất mấy ngày này. Từ ngày ở bên này Cầu Chương Dương không còn đi qua hết các phố phường Hà Nội, cảm giác xa vắng buồn buồn. Phố muôn mầu sắc, hồn phố dài theo hàng cây, theo màu hoa .. Những sạp hàng, quán xá như đã nói chuyện cùng tôi trên những con đường, bây giờ như hụt đi chút chút trong lòng, bên này trăng vằng vặc sáng mỗi đêm mà nhiều khi vẫn thấy nỗi buồn lạc lõng.

Cuộc sống mỗi ngày mang những câu chuyện mới, âu lo mới. Lang thang với những cảm giác, nhìn về xa xa thấy cánh buồm và sợi dây neo như cánh diều bay vi vút ..

3 nhận xét:

  1. Áo tàng hình17:39 21/10/08

    tự dưng cũng cảm thấy cánh diều đó trong một chiều HUẾ,lạ nhỉ,có điều gì đó mới đi qua...

    Trả lờiXóa
  2. với tớ Huế như một người con gái đẹp trong tranh vậy, tớ chưa gần nàng.

    Trả lờiXóa
  3. Đọc lại bài này trong chiều nay, tìm lại mình, từng mảnh ..

    Trả lờiXóa