Đời chia như nhánh sông ..


Muốn nghe câu hát buồn buồn này thêm vài lần, nhớ có lần nghe bài “Chuyện tình buồn”-Phạm Duy trên xe khách, chẳng chú tâm vào nghe và cũng chẳng chú tâm vào việc lắc lư theo cái xe, đầu óc đang mải lan man xa xôi, chợt giật mình vì câu “đời chia như nhánh sông”. .. để cái đầu chầm chậm nhớ lại những con sông, những ngã ba, ngã bảy, những cửa sông nước mênh mông ngút mắt …
Muốn viết entry này từ cả tuần trước mà chẳng khi nào rảnh được một lúc, cho những ý nghĩ đông đặc vì công việc tạm giãn ra, để có một không gian cho quá khứ, … Như con ngõ được dài thêm, đón hun hút gió mùa Đông, đám lá khô bay rộn, lật trở muôn mình giữa những chiều gió thổi.  Những ý nghĩ đứt quãng không liền mạch, chẳng liên kết chặt chẽ, như cái mạng nhện rộng mãi. Tâm trạng, buồn vui, cả mấy ngày với những suy nghĩ lụn vụn cứ vướng vào cái mạng nhện ấy.
Thật mất công và ngớ ngẩn để tìm hiểu xem dòng sông buồn hay vui khi bị chia. Nhớ lại cảm giác khi ngồi xuồng cao tốc ra mũi Cà Mau. Chốc chốc lại đi qua một ngã ba sông, những lúc ấy buồn vô phương, chỉ biết gọi là buồn, không biết bên ngả kia có gì không? Bên này nước mênh mông, rồi bạt ngàn cây xanh ... không đủ thời gian và không gian để thuộc về …
Viết đến đây thì thấy dường như với mình đã là đủ. Nhưng bạn sẽ hỏi “vậy muốn nói gì vậy ta?” chà chà, những câu hỏi thế này có vẻ là muôn thủa .. xin đừng hỏi những lan man.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét