Trễ hẹn ..

Dẫu mùa Thu tới trễ, Hà Nội cũng kịp khoác lên mình chiếc áo quen thuộc. Với lá Sấu vàng ươm để gió thổi dài góc phố, gió vi vút dọc triền đê, chiều hồ Tây đã nhẹ nhẹ sương giăng, sông Hồng không hao gầy như mùa Đông và cuồn cuộn như mùa Hạ mà dịu dàng trôi giữa đôi bờ, hương hoa Sữa đã thoảng đâu đây ...

Bạn tới xứ Bắc kỳ này với nhiều hào hứng, muốn một vòng tay ôm trọn trong lòng mà không nổi, có khi bạn buồn vì nhiều điều không như bạn muốn .. Hà Nội hay cả xứ Bắc hiện ra trong mắt bạn cũng xù xì, thô cứng và nhộm nhoạm như mọi đô thị bạn đã qua ...

Tôi đón mùa Thu mà lòng ngổn ngang, nhìn ngắm hoàng hôn như trong thế phải treo ngược, mắt nhìn không trọn vẹn ... điều này thì bạn chẳng biết được và chẳng ai biết, cũng chẳng ai cần biết. Qua đêm mai, khi trời trở gió, khi đám lá khô xạc xào trở về với nhớ, với quên .. tôi tìm lại với những mảnh vỡ cũ càng của mình, những quên lãng ...

Một sớm mai bình yên, một mùa Thu dịu dàng ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét