Ngày qua ...

Ngày nay tầng ba không còn là cao so với những ngôi nhà xung quanh, nhưng tôi vẫn ưa một mình ngồi trong phòng khách của chỗ làm nhìn ra khoảng trời qua cửa sổ có khung màu nâu, qua những ô sắt màu ghi bạc bảo vệ phía sau dãy nhà. Tôi có cảm giác bất an rằng một khi nào đó tôi chỉ còn nhìn thấy phố xá và bê tông ... Có những khi tôi không thoát được qua những ô sắt nhỏ chừng quyển vở học sinh, những ý nghĩ nặng nề bám chặt trong đầu như những hôm bầu trời mãi một màu xám xám, nhạt nhẽo ..

Tôi thường ngồi nhấm nháp chén trà đặc và nghĩ lan man, bầu trời mỗi ngày một màu khác nhau. Hôm nay tâm trạng buồn bã, tôi ngồi đọc vài bài thơ cổ, vài truyện ngắn của Nhật bản … mây trời xanh hơn nhưng vẫn nhạt nhoà, sắp có không khí lạnh, sắp có mưa, có lẽ ngày mai mây trời sẽ xám xịt – ngày mai là Chủ Nhật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét