Chủ nhật lai rai

Chủ nhật mưa lai rai như cuộc nhậu, trời sáng sáng rồi tối tối như câu chuyện về đời. Ai có việc phải phi ra ngoài trời mưa? ai mắc mưa ngồi lại bên câu chuyện giăng tơ nhện? Đời có cần ĐẠO hay không? Đời có là ĐẠO hay không? Những câu chuyện nhiều khi làm ta buồn, nhiều khi làm ta vui, buồn vui như mưa tan chảy trên mặt đường. Ngày mai mùa thu, nắng lên là một ngày mới, hôm nay nỗi niềm bỏ lại.

Biết rằng niềm vui của bạn không là hạt mưa tan chảy trên mặt đường. Có nỗi buồn, niềm vui biến thành những đêm dài đau đáu, có khi biến thành phờ phạc nhiều ngày, có khi biến thành xăng đổ đầy cái bình nhiệt huyết cho cuộc kiếm tìm, có khi là đá mài sắc cái vỏ … Đời vẫn đời.

Hôm nay Sông tràn qua bãi giữa, ta giật mình gặp Sông lạ lẫm. Ta đâu biết rằng Sông đã chán ta rồi. Sông không là dòng Sông Mùa Thu ánh hồng đậm đặc phù sa, Sông không trôi nhẹ theo vi vút heo may. Sông cuồn cuộn và cuồng nộ, không phải nỗi buồn đầy vơi. Sông đã chán nỗi yên bình giả dối, Sông buồn hơn ta sao? Ngày mai sông mang ra biển những gì? Ôi Sông!

Cô đơn. Những cảm giác hoành tráng xa rời và lạc lõng. Khói thuốc vẽ nỗi buồn và niềm vui theo mắt nhìn. Rượu bia làm tim rung lên âm vang xưa cũ.

Em ngay đây mà tôi xa vời.

1 nhận xét: