Nhớ




Xe máy lượn vèo vèo, sương cứ giăng bảng lảng, mặt trời đỏ lừ nhẩn nha lên sau những tán cây dọc con phố …

Đang là sáng sớm, rét mướt co ro mà nhớ cánh đồng chiều quê nhà mùa này đang mịt mờ khói. Bây giờ rơm rạ chẳng để làm gì, suốt tháng trời, cả một vùng cứ chiều chiều lại mờ mờ khói rạ. Nhớ hôm trước về quê có làm mấy câu thơ về khói, về em, tâm đắc lắm, thế mà nay chịu không nhớ nổi. Chỉ nhớ mắt cay xè vì khói rạ, làng xóm cứ xa xa, mờ như trong mây. Nhớ mùi thơm của rơm phơi dọc đường làng.

Ngày nào cũng thế, bận bịu từ sáng đến tối, cũng tắc đường, kẹt xe … Đường Đội Cấn ngày càng nhiều mấy người buôn thúng bán mẹt, cũng tiện việc mua sắm cho "mấy bà cô đại tiện” nhưng cái cảm giác chờ đợi “Hà Nội văn minh, thanh lịch” cũng cứ mờ mờ ảo ảo.

Sông Hồng mỗi ngày một cạn thêm, ven bãi giữa đếm được bao nhiêu là ngấn cát, lại nhớ “màu đỏ rực của sông Hồng, những ngày Phù sa nhuộm hồng những gốc lau, sậy..” khi nước tràn về.

Mùa vừa qua mà lòng đã nhớ, hay người cứ hoài mong điều gì xa mãi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét