Cố hương

Thâu đêm, thao thức không nằm
Tắt đèn, tựa cửa, ngồi canh trăng tàn
Thèm hơi ngọn gió mùa màng
Đồng sau vụ gặt, óng vàng rạ rơm
Cá đàn quẫy động ao chuôm
Gà trưa đánh thức góc vườn nắng hanh
Khiêm nhường ngọn khói mong manh
Khi xa ngàn dặm, hoá thành thiêng liêng


Lá rơi xao xác chân thềm
Như rơi vào giữa nỗi niềm cố hương ...


(Thơ: Nguyễn Huy Hoàng; ảnh: Tạp chí da màu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét