Chuyện lan man ..

Về Bạc Liêu được mấy ngày, trốn được những đường phố gay gắt nắng của Sài Gòn nó thấy thật khoan khoái.

Ven theo con đường quốc lộ I, nhà nó xanh xanh mảnh vườn, rực rỡ luống hoa, nhìn "xinh lắm" nó vẫn khoe với mấy đứa bạn. Nó thích cả hàng dừa ven con kênh nhỏ, chiếc ghe ba lá nó vẫn dùng để rong chơi vô mấy ấp tận sâu trong những cánh đồng. Nó thích ngôi nhà của nó lắm, ở đây thật bình yên, cũng xinh xinh như những ngôi nhà Nam bộ mà tuổi thơ nó thường mơ mộng. Mấy nhỏ bạn bảo nó lạng mạn như thế chỉ thêm khổ, nó chẳng tin.

Má nó giao cho hai việc là tưới cây và nhặt cỏ cho mấy luống rau vào buổi chiều. Má bảo cái ngữ nó thì chẳng làm được gì ở cái xứ này. Nó cười hề hề, bao giờ má chẳng nói thế. Nó nghĩ rồi, ngày mai bên sạp rau trước nhà của má nó sẽ bán thêm áo mưa, vào mùa mưa rồi, chắc nó sẽ có thêm một điều để chờ mong, nó cứ thích như thế, được chờ mong thật nhiều…

Anh đi được gần một tháng rồi, nó nghĩ tới mà buồn vô hạn, chẳng nghĩ ra điều gì để quen đi được, buồn mà như chẳng phải thế, con tim cứ như bị hổng một chút chút .. Tình yêu là cái chi mà giữ mãi người ta bên nhau được, còn bao nhiêu thứ để phải lo, ai chẳng thế, nó thấy riêng mình cứ thản nhiên không tất bật.

Năm nay thời tiết thật lạ, đã tháng Năm rồi mà chẳng có lấy trận mưa cho hoành tráng, nắng thì như đổ lửa xuống đường, chỉ mấy hàng cà phê võng là lời thôi, áo mưa của nó vắng hiu. Mỗi lần treo bọc áo mưa má lại nhìn nó cười cười.

Hôm nay nhận được thư anh, bất ngờ quá! dù anh cũng bảo sẽ viết thư, nhưng nó vẫn thấy bất ngờ, nó vui lắm, luýnh quýnh quên cả cảm ơn bác đưa thư. Đọc xong nó ngồi thừ ra, anh viết dài lắm, chẳng bao giờ nó tưởng tượng nổi anh ngồi viết thư, anh nói nhớ nó, lại còn nói cố tìm một cái học bổng nào đó thể sang cùng, người đâu mà khó thuyết phục, nó đã nói bao lần rằng nó chỉ thích mảnh vườn nhà thôi, chẳng thể hiểu nó sẽ thế nào nếu xa cái nắng cái gió này. Cơn mưa, mùa gió đã ngấm vào tâm hồn nó, chẳng dễ gì rời xa được. Thế là buồn!

Trời mưa quá! Má nó kêu rầm rầm dưới nhà. Quýnh quáng nó vơ lấy cái ô rồi ôm túi áo mưa và lao ra đường. Thật may trời vẫn còn mưa to lắm. Nó bán vèo vèo, mấy người cứ kêu nó lấy tiền chậm. Nó cứ liên tay hết nhận tiền rồi lại chạy đi phát áo mưa. Trời ngớt dần nó tính “dọn hàng” thì một anh ướt như chuột “cống” phi tới oai oải gọi nó. Nhìn nó anh ta toét cười, nó cũng cười và phát cho anh ta cái áo mưa. Vèo một cái đã đi rồi. Nó thấy buồn vu vơ …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét